Ngày 16–17/5/2025 | Khối 9 – Trường THCS Nguyễn Văn Tố
Tháng Năm đến, mang theo những tia nắng đầu hè và cả những cảm xúc rưng rưng trong lòng của tuổi học trò. Với các bạn học sinh khối 9, tháng Năm này đặc biệt hơn bao giờ hết – bởi đó là dấu chấm cuối cho một hành trình 4 năm gắn bó, là nơi khép lại một thanh xuân dưới mái trường mang tên Nguyễn Văn Tố.
Và để lưu giữ tất cả những điều đẹp đẽ ấy, Trường THCS Nguyễn Văn Tố đã tổ chức hội trại “Khi tôi 15 – Giữa trời vinh quang” – một món quà cuối cấp đầy cảm xúc dành riêng cho khối 9.
Chiều 16/5, các bạn học sinh đã cùng nhau bước vào buổi tiệc chia tay ấm áp. Ngồi quây quần bên nhau dùng bữa tối – bữa ăn cuối cùng dưới mái trường thân yêu – ai cũng cười nhiều, nói nhiều, và cố gắng sống trọn từng khoảnh khắc. Mỗi ánh mắt nhìn nhau, mỗi câu nói, mỗi cái ôm đều mang theo chút bồi hồi, luyến tiếc.
Sau bữa tiệc, cả khối cùng nhau xem lại thước phim kỷ niệm – nơi những hình ảnh ngày đầu bỡ ngỡ, những giờ học, buổi chào cờ, lễ hội, tiết sinh hoạt… lần lượt hiện về như một cuộn phim tua ngược. Tiếng cười vang lên xen lẫn những giọt nước mắt khẽ rơi. Có những cảm xúc không thể gọi tên, nhưng ai cũng hiểu – vì chúng ta đã từng là một phần trong thanh xuân của nhau.
Khi trời tối dần, sân trường bừng sáng với đêm lửa trại. Không còn khoảng cách giữa thầy trò – tất cả cùng hòa mình vào những điệu nhảy sôi động, rộn ràng tiếng cười. Các bạn học sinh được lắng nghe những lời chia sẻ chân thành từ thầy cô – những tâm sự, dặn dò, thương yêu… như một lời tiễn biệt ấm áp. Và rồi, trong khoảnh khắc cả khối cùng ngước nhìn pháo hoa rực rỡ bừng sáng trên nền trời đêm, cảm xúc như vỡ òa – đó là thời khắc tuổi 15 chạm đến đỉnh cao đẹp đẽ và thiêng liêng nhất: trưởng thành.
Sáng 17/5, không khí hội trại rộn ràng với chuỗi trò chơi vận động, thử thách nhóm và hoạt động trải nghiệm đầy sôi động. Mỗi tiếng hò reo, mỗi cú chạy bứt phá, mỗi pha phối hợp vui nhộn đều mang trong mình tinh thần đồng đội, kỷ niệm lớp – và cả một chút tinh nghịch cuối cùng của tuổi học trò.
Hội trại khép lại bằng những vòng tay siết chặt, những ánh mắt lặng im nhưng hiểu lòng nhau đến lạ. Dù không ai nói ra, ai cũng biết: sẽ nhớ, sẽ thương, và sẽ luôn mang theo ký ức này – nơi tuổi 15 đã từng sống hết mình, yêu thương hết mình, cháy rực giữa trời vinh quang.